Truyền Thuyết Lạc Long Quân (P4) - Đại chiến hồ Tinh
Đăng lúc:
1755152112000
Trong:
Truyện
<div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Số là ở đất Long Biên từ lâu có một con cáo chín đuôi, lấy làm nơi trú ngụ, cho nên về sau này người ta vẫn gọi là Lỗ hồ dỗng (động Con Cáo)”, con cáo này đã tu luyện rất lâu, tới mức mà nó có thể chuyển đổi qua lại giữa lốt người và lốt cáo vô cùng thuần thục, dễ dàng. Từ lúc có khả năng hóa thành người, con cáo này chuyên tự xưng là thần để rồi đi khắp nơi đòi các cống vật và phụ nữ. Người dân thấy nó tài phép nên cũng hoàn toàn tin tưởng. Nếu nó cứ im im lặng lặng mà thu lấy đồ của người dân, thì có lẽ nó có sống tới cuối đời, lừa gạt cả chục thế hệ, Kinh Dương Vương cũng chẳng thể nào phát giác ra được. Nhưng con cáo lại vô cùng tham lam, nó yêu cầu người dân lập tế đàn rồi mỗi ngày đều quỳ lạy cầu nguyện để nó thu lấy lực tín ngưỡng mà tu hành. Rồi dần dà, con cáo thậm chí còn bắt người dân mỗi tháng đều phải cống nạp cho nó một người trinh nữ, để nó chơi đùa chán chê rồi ăn thịt. Điều đó tạo ra một bầu không khí dị thường nơi đất lành Long Biên. Kinh Dương Vương cũng nhờ vậy mà mới phát hiện ra con cáo mưu mô xảo quyệt này. Và ngay cả Lạc Long Quân cũng đã phải vô cùng đau đầu để chiến thắng con cáo ranh ma này. </p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân sau khi chia tay người dân và ngư Tinh liền hóa rồng bay về vùng đất Long Biên, nhưng khi gần tới nơi, có một linh cảm chẳng lành giống như thể đang có ai đó theo dõi, ngài lập tức hóa thành hình người, cải trang thành người lang bạt, tới xin ở tại ngôi làng cùng với bộ lạc người Mán. Khi vừa mới tới cổng làng, ngài đã gặp một cô gái xinh đẹp đoan trang, ba phần thùy mị bảy phần nết na. Với làn da trắng nõn nà, đôi vai nhỏ nhắn, ánh mắt mê hoặc, chiếc mũi cao và đôi môi đỏ hỏn, dường như cô gái đó đang cố gắng quyến rũ ngài. Ả ta đang đi thì giả vờ trật chân rồi nhờ Lạc Long Quân cõng về, trên đường về thì không ngừng sờ soạng lấy cơ thể săn chắc của ngài. Về tới căn nhà mái lợp đơn sơ, cô ta lại cố tình vòng tay lấy cổ Lạc Long Quân mà toan kéo xuống giường. Nhưng Lạc Long Quân lúc đó đứng vững như núi, hai mắt chằm chằm nhìn cô ta, khiến ả chợt rùng mình sợ hãi. Tuy đã bỏ tay ra, nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, suốt cả một tuần sau đó, cô ta vẫn luôn tìm cách để mê hoặc Lạc Long Quân. Nhưng Lạc Long Quân có thể cảm giác được một mị lực vô hình từ cô gái này toát ra và đồng thời ngăn được thứ mị lực đó quấn thân, không để bản thân bị ảnh hưởng, thần trí của ngài lúc nào cũng được giữ ở trạng thái vô cùng minh mẫn.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Trong một tuần liền sau đó, Lạc Long Quân vẫn luôn đi quanh làng dò hỏi thông tin về con hồ Tinh nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai biết. Điều kỳ lạ là những dân làng ở đây mặt cứ nghệt ra như người mất hồn, miệng thì lúc nào cũng cười ngờ ngệch, nam thì bước đi loạng choạng, nữ thì bước đi õng ẹo. Cả làng cứ như thể đang rơi vào một mê trận nào đó. Suốt cả ngày trời Lạc Long Quân đi khắp làng mà chẳng thể hỏi được điều gì, đang lúc nản trí, ngài đi lạc lúc nào không hay. Lúc hoàn hồn, ngài thấy bản thân đang đứng trước một cây đa ngàn năm tuổi, gốc cây to tới mức phải cần tới hai mươi người trưởng thành ôm mới hết. Ở đó một cụ ông đang ngồi, chân trái co đùi, tay phải chống đất, tay trái cầm chiếc quạt mo phẩy phẩy qua lại. Vừa thấy Lạc Long Quân, ông cụ bất chợt nói vống lên:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ve vẻ vè ve</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Nghe vè con cáo</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Bộ lông trắng muốt</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Tính lại như chuột</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Suốt ngày trốn chạy</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Chẳng chịu ăn chay</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Dụ dỗ đàn ông</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Đàn bà có chồng</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Già trẻ gái trai</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Chẳng chừa một ai</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Ôi phận con cáo</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p> Nghiệp lớn làm sao?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân tiến tới gần, lễ phép cúi chào rồi chắp tay hỏi:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Thưa cụ, phải chăng… cụ đang nói về con hồ Tinh sao?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ông lão vẫn ngồi thản nhiên ngồi phẩy quạt cười khà khà không nói gì. Lạc Long Quân nói tiếp:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Thưa cụ! Ta đã đi khắp nơi hỏi mà không thể nào tìm được manh mối nào về con cáo này. Nó thực sự giấu mình quá kỹ. Mong cụ chỉ điểm thêm!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ve vẻ vè ve</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nghe vè nói ngược</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hùm nằm cho lợn liếm lông,</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nắm xôi nuốt trẻ lên mười,</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Người trông như thế nuốt chửng cáo gian.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Gái trông thùy mị nết na,</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Há chẳng phải cáo đang trốn trong nhà.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cáo này chẳng sợ màu máu,</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cần chi đen nhánh, cần chi làm màu.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Cáo ta cực ghét trắng phau,</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Bởi thế mới có lông đen một màu.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân cau mày khó hiểu, vừa ngẩng đầu lên định hỏi lại thì ông lão đã biến đâu mất, chỉ còn lại Lạc Long Quân đang đau đầu suy nghĩ. </p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Tại sao lại nói con cáo màu đen? Chẳng phải theo như lời cha nói thì nó màu trắng sao?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ếch cắn cổ rắn… Hùm nằm cho lợn liếm lông… Vè nói… ngược…”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“À! Phải rồi! Chính là nói ngược!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Nhưng mà có cách nào để tìm ra con cáo nhỉ…”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Chẳng lẽ phải dùng máu thật để dọa nó sao? Nhưng như vậy thì phải giết bao nhiêu sinh linh cho đủ?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân vừa đi vừa suy nghĩ. Bỗng, một thứ quả màu xanh lá hình tròn rơi độp xuống ngay dưới chân của ngài. Ngài cúi xuống nhặt rồi ngước lên trên thì thấy một cái cây to, thẳng đượt, thân cây là tầng tầng lớp lớp các vòng bao quanh, lá cây thì tõe ra trên đỉnh trông như một cái đuôi rồng dựng ngược. Linh cảm mách bảo rằng thứ quả này sẽ có tác dụng rất lớn, Lạc Long Quân liền bỏ vào miệng nhai thử, một vị ngọt nồng lập tức lấp đày khắp khoang miệng, nhưng rồi ngài cảm thấy nhịp tim dường bị giảm xuống, khí phế quản thì bị co thắt lại. Trong lúc giây phút, Lạc Long Quân bị choáng váng, ngài lảo đảo bám vào một thân cây gần đó, một mùi hơi hắc và cay nồng giúp ngài cảm thấy sảng khoái hơn phần nhiều. Ngài liền vơ lấy cái lá ấy mà nhai vào miệng cùng với cau, nhưng lá cay quá, làm ngài nhất thời nhổ ra. Phiến đá màu trắng chỗ ngài nhổ thứ lá và quả ấy đột ngột chuyển thành một màu hung đỏ. Thấy hiếu kỳ, Lạc Long Quân liền đi tới gần. Cơ thể ngài lúc đó cũng đã tự thanh giải độc tố trong thứ quả kỳ lạ ban nãy giúp ngài tỉnh táo trở lại. Lạc Long Quân nhìn phiến đá rồi lại nhìn thứ lá với quả đang nắm trong tay, nghĩ rằng nếu có thể kết hợp chúng lại với nhau để người dân ăn, thì có thể giúp họ bảo vệ bản thân khỏi con cáo, nhưng phiến đá lại quá cứng, không thể để người dân ăn được, cũng không thể bảo họ luôn cầm một hòn đá trên tay. Vậy nên Lạc Long Quân đã nghĩ ra cách là mài nhỏ viên đá, rồi tạo ra một quả cầu nước trong tay để trộn, sau khi trộn xong, thứ dung dịch có một màu trắng đục giống như sữa vậy. Rồi ngài liền thử ăn kết hợp chúng với nhau, cái vị ngọt của quả cùng cảm giác cay nồng từ lá và một thứ vị chan chát, đậm đà từ thứ dung dịch màu trắng đục, một cảm giác hòa quyện và khớp đến khó tả. Vui mừng, ngài liền biến thành một chàng thanh niên dáng người mảnh khảnh, xách trên hai tay hai túi trầu cau đầy ắp. Lạc Long Quân tự xưng là Tân Lang (檳榔), có nghĩa là Vị khách mới tới. Lạc Long Quân rất cẩn thận, ngài không đi khắp xóm to ngõ nhỏ để rao vì sợ đánh rắn động cỏ, thay vào đó, ngài đến nói chuyện tỉ tê với từng người.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Này bác, bác thử cái này đi, ăn ngon lắm.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Này anh, em có cái này hay lắm, anh thử không?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Làm miếng trầu đi em gái, đảm bảo em sẽ rất thích đó”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>…</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Rồi dần dần, Lạc Long Quân chỉ tất cả mọi người trong làng cách ăn trầu. Ngài cũng không quên chỉ dân làng cách nhuộm răng đen bằng cách sử dụng bột cánh kiến trộn với phèn đen, ngài bảo với họ rằng, phải nhuộm như vậy, mới khỏe mạnh, mới sảng khoái mà ăn trầu ngon hơn được. May mắn cho ngài, cô gái cho ngài ở nhờ quả thực là con hồ Tinh hóa thành, nó chuyên hóa hình người để dụ dỗ người dân. Vào mỗi sáng, nó sẽ giả vờ bảo với Lạc Long Quân rằng bản thân có việc phải đi xa, sau khi đến nơi khuất bóng người, dùng phép thuật để biến hình, lúc già lúc trẻ, nhưng thường sẽ thể hiện những phép thuật biến hóa vô cùng ảo diệu và đi tới khắp các làng khác để tự xưng là sứ giả của thần, nhằm thu nạp những tín đồ rồi kêu họ dâng cống vật. Vì lẽ đó, ngày nào con hồ Tinh cũng đi từ sớm đến tối mịt mới về. Cũng may nhờ có vậy mà Lạc Long Quân không có cơ hội để cho con cáo thử ăn trầu cau, cùng vì thế mà may mắn không bị con hồ Tinh phát giác ra kế hoạch.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Người trong làng ai cũng vô cùng thích thú với thứ tiêu khiển này. Trước hết, người ta lấy lá trầu không, cuộn thành nhiều vòng rồi gài mép lá vào nhau để giữ chặt. Miếng cau tươi hoặc khô được bổ ra, kèm theo một ít vỏ cây, chấm chút vôi tôi. Tất cả đặt vào miệng, nhai chậm rãi cho các vị hòa quyện. Nước trầu chát nhẹ, cay nồng, thoảng chút đắng, lan tỏa khắp khoang miệng, mang đến cảm giác tê tê, say say như men rượu. Nhưng chỉ có nước cốt được nuốt, còn bã trầu nhả ra. Khi trầu ngấm, hơi thở nồng ấm, má ửng đỏ, đôi mắt sáng lên một nét vui thích khó tả. Cái cảm giác lâng lâng và sảng khoái giống như ăn lá bạc hà nhưng vị ngọt và đằm thắm hơn rất nhiều.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Từ lúc mọi người ăn trầu cau, tinh thần đều sảng khoái, không còn bị ảnh hưởng bởi thuật mê hoặc của con hồ Tinh nữa. Điều đó khiến việc kiếm ăn của con Cáo trở nên khó khăn. Nó do dự vì nếu giết người công khai, kiểu gì nó cũng sẽ bị phát hiện, và Thần sẽ xuất hiện. Nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, nó càng lúc càng khó kiếm người để dụ dỗ. Đám con người phàm phu tục tử mà nó vẫn coi thường, bây giờ lúc nào cũng luôn miệng nhai một thứ lá cây và quả gì đó có mùi hăng rất khó chịu, tâm trí họ thì sảng khoái và tỉnh táo. Sự đói khát của con hồ Tinh càng lúc càng dâng cao. Tới cực hạn, con cáo không thể chịu nổi được nữa, nó bèn lập kế hoạch để ăn thịt Lạc Long Quân, người duy nhất nó không cảm thấy mùi khó chịu từ thứ lá và quả kỳ lạ kia.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Ngày hôm đó, hồ Tinh về nhà từ sớm, đợi lúc Lạc Long Quân về thì giả vờ xuống sông tắm rửa, còn cố tình tạo ra một màn sương để tăng sự kích thích. Khi Lạc Long Quân vừa về tới nhà, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ sau lều. Không nghĩ gì nhiều, Lạc Long Quân đặt lưng lên giường, vắt chân nằm nghỉ. Thấy Lạc Long Quân chưa bị, con cáo mới cất giọng lảnh lót:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Chàng ơi! Chàng có thể lấy giúp ta cái áo yếm được không?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Được thôi”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ở bụi chuối sau nhà ấy. Thiếp xin cám ơn”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân không nghĩ gì, cứ thế tiến ra bụi chuối để lấy tấm áo yếm rồi đưa cho hồ Tinh. Ngay khi Lạc Long Quân vừa đưa tay vòng qua bụi cây để đưa áo yếm, con cáo liền lập tức tóm lấy tay Lạc Long Quân mà kéo. Nhưng vẫn như lần trước, Lạc Long Quân vẫn bất động không xê dịch, người ngài cảm giác nặng như cả một quả núi khiến con cáo không tài nào kéo được. Không bỏ cuộc, con cáo từ từ bước ra, dáng đi õng ẹo, khoe hết cơ thể lõa lồ của nó trước mặt Lạc Long Quân:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Chàng à, chàng thấy ta đẹp không?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Có, cô rất đẹp” Lạc Long Quân đáp.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Vậy chàng có thích ta không?” con cáo lấy hai tay choàng lấy cổ của Lạc Long Quân.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Không hề” Ngài đáp.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ồ, vậy chàng nói thử xem tại sao?” Vừa nói, con cáo vừa lén thi triển phép thuật lên gáy của Lạc Long Quân.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nhưng nói mãi, phép mãi, Lạc Long Quân thì chẳng hề rung động, phép thuật của nó cũng chẳng thể ảnh hưởng tới ngài. Sẵn sự nóng giận vì gần đây không gặp chuyện gì thuận lợi, cộng thêm sự sốt ruột và đói khát do bị đói nhiều ngày, con cáo không kiềm chế được mà hóa lại hình thú, trở lại thành một con cáo chín đuôi khổng lồ:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Chàng không thích ta thì ta sẽ ăn thịt chàng!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nói rồi cáo liền ngoạm lấy Lạc Long Quân. Nhưng Lạc Long Quân lại chẳng mảy may có lấy một vết xước.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Tìm tới tìm lui, hóa ra con cáo mà ta cần tìm lại ở ngay bên cạnh. Thật đúng là bất ngờ mà”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân gồng tay, từ từ bẻ miệng con cáo mở ra rồi dứt khoát quẳng nó sang một bên. Nhân lúc con cáo đang nằm, Lạc Long Quân nhanh chóng dùng phép thuật để di tản người dân trong làng đi chỗ khác. Con cáo biết mình đã bị phát hiện, chỉ đành cố đấm ăn xôi, nó lao tới toan xực lấy Lạc Long Quân thêm một lần nữa. Mặc dù với thân hình to lớn đồ sộ, cao tới gần ba trượng, nhưng con cáo lại có thể lao tới với một tốc độ kinh hoàng. Nó nhảy vồ lấy Lạc Long Quân, ngài nhanh chóng ngã ra sau rồi lấy lưng làm bệ, đá con cáo bay lên trời. Con cáo cuộn người lao xuống, tính dùng lực rơi mà cào một nhát chí mạng lên người Lạc Long Quân, ai ngờ Lạc Long Quân lại nhanh chóng hóa thành rồng, nhanh như cắt bay lên trời và cuốn lấy con cáo rồi đem nó bay qua lại khắp không trung. Tới khi con cáo đã chóng mặt thì ngài quăng thật mạnh nó xuống đất. Con cáo lưng đập xuống đất, họ sụ một bãi máu to tướng. Nhìn thấy dáng rồng của Lạc Long Quân, nó biết ngay kẻ đang đối đầu với mình chính là Thần. Nó biết rằng bản thân không thể thắng Thần, liền tức thì phun ra một làn sương trắng che mắt Lạc Long Quân rồi nhanh chóng trốn thoát, biến thành một người khác và trà trộn vào đoàn người đang di tản.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân bị một đòn bất ngờ nên không kịp phản ứng, nhưng ngài không hề lo lắng. Ngược lại, ngài còn nở một nụ cười tự tin vì chắc rằng kết quả cuộc chiến này đã được định. Ngài hóa lại thành người, hai tay khoanh sau lưng, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Ngài chẳng tốn công tốn sức gì nhiều vẫn có thể phát hiện ra con cáo mà đuổi đánh. Con cáo hoảng lắm, nó không hiểu tại sao bản thân lại bị phát hiện, tiếp tục cố gắng bỏ chạy rồi lại cải trang thành một người khác. Nhưng năm lần bảy lượt đều bị phát hiện hết cả. Cuối cùng, nó bị đuổi tới cổng làng, nó thở phì phò hóa lại thành lốt cáo, nằm rũ ra.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Làm… Làm sao… Làm sao ngươi lại phát hiện ra ta?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân cười lớn rồi chỉ vào hàm răng:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Chính là nhờ cái này này. Ngươi không để ý thấy răng của mọi người đều màu đen, chỉ có của ngươi là màu trắng hay sao? Khi ta giơ tay chào bà con, họ đã cười và chào lại ta. Nhưng ngươi lại cứ thế bắt chước theo họ, nên đương nhiên ta có thể dễ dàng phát hiện rồi”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Quả là như thế thật… Hóa ra! Hóa ra cái hàm răng đen ghê tởm kia và cái thứ lá với quả kỳ lạ mà bọn người kia ăn là do ngươi!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Đúng vậy! Sao nào? Hay giờ ngươi muốn thử nhuộm răng đen rồi chạy lần nữa chứ?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Không bao giờ! Ta có chết cũng không bao giờ để bản thân xấu xí và bẩn thỉu như vậy!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Tại sao ngươi lại phải phản ứng gay gắt như vậy, nói ta nghe đi” Lạc Long Quân ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn con cáo bằng ánh mắt thương hại.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Thực ra..” Con cáo cúi gằm mặt “Trước đây, ta từng có một người bạn, là một con gà trắng, ta thường gọi là Tiểu Bạch Kê. Bọn ta chơi cùng nhau rất vui, nhưng rồi một ngày, con người tới và bắt mất nó. Ta mon men đi theo thì thấy cảnh con người chặt đầu nó, máu bắn ra rồi dần thâm đen lại. Kể từ đó… Ta… Ta rất sợ hai màu đen đỏ”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Thật tội nghiệp ngươi” Lạc Long Quân xoa đầu con cáo.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ta… Có thể có một ước nguyện cuối cùng trước khi chết chứ? Ta muốn nhìn thấy Tiểu Bạch Kê một lần nữa…”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Được!”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Nói rồi Lạc Long Quân liền biến thành một con gà trắng toát, dáng vẻ uy nghi. Chỉ chờ cơ hội đó, con cáo liền lập tức vồ tới, dùng phép khiến Lạc Long Quân không thể thay đổi hình dạng. Lạc Long Quân giật thót nhảy ngược lại. Tuy rằng ngài có thần lực nhưng bây giờ lại ở trong lốt một con gà, nên việc chiến đấu chống lại con cáo vô cùng khó khăn. Con cáo thì cứ liên tục vồ tới cắn xé, còn ngài chỉ có thể cố nhảy lên cao mà dùng vuốt đá nó. Ngay trong tình cảnh khó khăn nhất, một bãi màu đỏ bắn tới. Con cáo theo phản xạ liền né qua một bên. Hóa ra đó là miếng trầu cau nhổ ra từ một người dân gần đó. Anh ta hô hào bà con cùng nhau giúp đỡ Lạc Long Quân. Bà con trong làng đồng tâm hiệp lực, họ không còn cảm thấy sợ hãi con cáo gian ác kia nữa. Họ thi nhau lấy trầu cau cùng vôi sống ra để nhai và nhổ về phía con cáo. Lạc Long Quân nhân cơ hội đó mới dùng vuốt để cào một vệt vào mắt trái của nó. Con cáo biết bản thân không thể thắng được lại lập tức bỏ chạy.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Biết không thể chạy trốn được, nó bèn dùng phép để hóa thành những thứ đồ vật vô tri như cây cối, tảng đá ven đường hay miếng gỗ. Nhưng nó lại không ngờ rằng người dân lại đi khắp nơi mà nhổ miếng trầu cau ra để tìm nó. Con cáo bị dính vệt trầu cau đỏ hồng thì lập tức xù lông trở lại lốt cáo. Lạc Long Quân chỉ chờ có thế mà lao tới, xé con cáo thành ba mảnh. </p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Tới khi nó đang thoi thóp, Lạc Long Quân lại tiến tới gần:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ta vẫn muốn nghe chuyện của ngươi. Tại sao ngươi lại ghét màu đỏ với đen, và tại sao ngươi phải làm tới bước này?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ha… Đúng là ngoan cố… Thôi được, ta chịu ngươi rồi. Ta ghét màu đen với đỏ chỉ vì nó sẽ làm bẩn bộ lông trắng tuyệt đẹp của ta mà thôi, nó là bộ lông mà đến cả những con cáo khác cũng phải ghen tị với ta. Còn việc tại sao ta lại đi tới bước này, thì vì đơn giản là tham thôi. Ta tham giữ được lốt người, ta tham được trở thành người, không muốn mất đi cái lốt người tuyệt đẹp ấy.”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ngươi cố đến vậy chỉ vì để trở thành người sao? Tại sao lại cố chấp đến vậy?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ha… Ngươi làm sao mà hiểu được… Ngươi là Thần mà, có thể chuyển thành lốt người tùy ý, hiểu làm sao được cơ chứ…”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Lạc Long Quân im lặng nhìn con cáo bằng ánh mắt buồn rầu.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Mà này, ta tên là Hồ Ly Tinh. Ngươi hỏi ta nhiều rồi, ta có thể hỏi ngươi một câu không? Tên ngươi là gì?”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Ta? Ta tên là Sùng Lãm”</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>“Sùng Lãm… Sùng Lãm… Quả là một cái tên đẹp. Ta nhớ rồi… Ta sẽ nguyền rủa ngươi! Sùng Lãm! Ta nguyền rủa ngươi!” Con cáo ré lên rồi hồn phiêu phách lạc.</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Sau khi con cáo chết rồi thì Lạc Long Quân cũng đã có thể dùng phép để biến hình trở lại. Người dân thấy Lạc Long Quân vừa trở lại thành người thì lập tức quỳ lạy. Ngài vội vã bảo người dân mau đứng dậy và trở về làng. Sau đó liền lập tức từ biệt họ để lên đường đi diệt Mộc Tinh. Sau khi Lạc Long Quân đi, người dân ở làng vẫn giữ tập tục ăn trầu, họ thường dùng nó để mời khách tới chơi và trong các đám cưới, còn chú rể cũng được mọi người gọi là Tân Lang giống như cái tên mà Lạc Long Quân từng dùng. Người dân làm vậy một là để đề phòng lại có một con hồ Tinh khác hóa thành người mà trà trộn vào, bạn ăn của họ một miếng trầu, họ liền sẽ đối xử với bạn cởi mở không giấu giếm, hai là việc ăn trầu cau giống như một lời chúc phúc cặp đôi sẽ mãi bên nhau, người đàn ông hay đàn bà sẽ không bị kẻ nào quyến rũ mà bỏ vợ bỏ chồng. Vậy nên mới có những câu nói:</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Gặp nhau ăn một miếng trầu</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Gọi là chút nghĩa về sau mà chào"</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Tiện đây ăn một miếng trầu</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Hỏi rằng quê quán ở đâu chăng là?"</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>"Thưa rằng bác mẹ em răn</p></div><div class="block-wrapper" type="paragraph"><p>Làm thân con gái chớ ăn trầu người"</p></div>